Nhận định, soi kèo Everton vs Aston Villa, 02h30 ngày 16/01: Thay tướng chưa đổi vận

Bóng đá 2025-01-19 19:31:27 14
ậnđịnhsoikèoEvertonvsAstonVillahngàyThaytướngchưađổivậbảng xếp hạng bóng đá v-league việt nam   Nguyễn Quang Hải - 15/01/2025 04:00  Ngoại Hạng Anh
本文地址:http://account.tour-time.com/news/%C2%A0%C2%A0%20H%E1%BB%93ng%20Qu%C3%A2n%20-%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%2004/04/2024%2011:30%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%C2%A0Nh%E1%BA%ADn%20%C4%91%E1%BB%8Bnh%20b%C3%B3ng%20%C4%91%C3%A1%20gi%E1%BA%A3i%20kh%C3%A1c
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Kèo vàng bóng đá West Ham vs Fulham, 02h30 ngày 15/1: Khách đáng tin

Truyện Bối Đạo Nhi Trì


.....*.....Chạy tình theo, theo tình tình chạy.....*......

\=> Họ chạy theo tình yêu không thuộc về mình, trong khi bản thân lại có người yêu thương mình. Người yêu thương họ, chấp nhận hy sinh mọi thứ để nhận được ánh nhìn từ người mình thương.

Để rồi họ mù hoán gây sống gió cho cho cuộc tình của người không thể thuộc về mình.

*Chú ý: Xoay quanh tình yêu 4 cặp: 3 cặp phụ Open Ending,1Cặp chính Happy Ending. Tác phẩm đầu tay.

Nam Chính: Trọng tình trọng nghĩa, yêu đơn phương nữ chính, Nhất kiến chung tình.

.............Nhà Hàng Khách Sạn ROSE............

Khung cảnh nhộn nhịp tiếng cụng ly đan xen, vang lên, lẫn vào tiếng cười nói ồn ào. Đây là một bữa tiệc rượu do Tân Kính Dương tổ chức.

Một cô gái chao đảo đang cố tìm lối đi trong đám đông mắt nhìn xung quanh mờ ảo, có lẽ đã bị hạ xuân dược cảm nhận mình không thể đứng vững. Đầu óc quay cuồng nghĩ trong lòng. Rõ mình uống ít rượu thôi mà, tửu lượng của mình đâu tệ đâu nhỉ, thường ngày mình hay tới tiệc rượu giới thượng lưu uống riết quen rồi mà!

Người cô bắt đầu nóng dần lên, mặt bắt đầu ửng đỏ như quả gấc chín.

Một người đàn ông mặc âu phục bảnh bao, khuôn mặt anh tuấn, bước lại đỡ cô gái.

" Em yêu em sao thế? xỉn rồi à? để anh đưa em về nghỉ!" Người đàn ông vòng tay to khoẻ bao trọn người con gái nhỏ bé, dán lưng cô gái vào lồng ngực nóng rang của mình, có vẻ bản thân người đàn ông cũng trúng xuân dược, mặt đỏ bừng.

Cô gái nghĩ trong đầu ủa hắn là Tân Kính Dương chồng mình mà. Cơ thể này của mình là sao ?mình đã bị hắn và tình nhân của hắn ép uống thuốc độc chết rồi mà?

Cô gái dùng tay véo véo vào đôi gò má ửng đỏ xem có thật không? nhận ra là hiện thực tức là bản thân đã sống lại năm 18 tuổi.

Không đúng vậy đây là lúc hắn đã hạ xuân dược vào rượu để đưa mình lên giường hắn, vì mình tuy có ngổ ngáo nhưng không dễ dãi, quen hắn bấy lâu chỉ dừng lại ở nắm tay thôi, hôn môi còn chưa có.



Sau đêm nay mình bị chụp hình uy hiếp vì danh tiếng gia đình mình đã nằng nặc đòi cưới hắn.

"Không! ! !"

Cô gái hét lớn đẩy hắn ra dùng chút sức lực cuối cùng chạy vội ra khỏi bữa tiệc trong nhà hàng khách sạn đó, do tiệc ở tầng trệt nên chạy được ra tới đường.

">

Truyện Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Nhận định, soi kèo Leicester City vs Crystal Palace, 2h30 ngày 16/1: Chìm trong khủng hoảng


Ngọc Yên định thần lại. Cố gắng chen qua đám đông.

-Sư phụ!!!

Nàng hét toáng, giọng khàn đặc. Cố gắng tiến gần hơn, nhưng hình bóng kia đã biến mất, mùi hương thanh thanh của trúc dần dần tan vào không khí. Liễu Linh thấy thái độ kì lạ, nắm tay Ngọc Yên.

-Tỷ, sao vậy?

Ngọc Yên quay lại nhìn Liễu Linh.

"Mùi hương đặc biệt đó... Mùi hương của trúc... Chẳng lẽ nhầm người... "

Nàng nhìn đám đông, thất vọng cười gượng gạo với Liễu Linh.

-Không có gì, về thôi...

Trong lòng còn hơi rối bời, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, nếu là sư phụ sẽ quay lại, nàng tự nhủ mình đã lầm. Liễu Linh thấy trạng thái thất thường của Ngọc Yên, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo.

-Sư phụ, hình như vừa rồi có người gọi Người.

Nam nhân khoảng chừng 20 tuổi với khuôn mặt khá thanh tú nói với người bên cạnh.

-Ta biết, nhưng chúng ta không cần để ý, lúc thích hợp sẽ gặp lại... Ta còn việc quan trọng hơn phải làm...

Giọng nói thanh thanh, dịu mát như màu xanh của trúc, mái tóc đen có một phần bạc, gương mặt thanh nhã thoát tục, cảm giác như không phải người thường.

Người bên cạnh không hiểu, nhưng cũng không nhiều lời.

Hai con người đi hai ngã ngược nhau, mỗi bên một tâm trạng.

Đi trên con đường về nhà trọ cũ, Ngọc Yên không ngừng suy nghĩ dù không muốn. Liễu Linh không dám nói gì, không khí trên đường về vô cùng ảm đạm.

Đến nơi, hai gương mặt quen thuộc, ông chủ và tên tiểu nhị. Hôm nay, chúng lại tròn mắt ngạc nhiên, hôm qua mới dẫn về một cô nương nay lại là một tiểu thư đồng. Chúng tròn mắt nhìn nhau. Lại cùng suy nghĩ.

"Tên này là biến thái, hôm kia thân thiết với đàn ông, ngày qua đem về một cô gái, hôm nay lại có một thư đồng... Quả thật biến thái... "

Một tên không ngần ngại, hỏi thẳng Ngọc Yên.

-Quan gia, không phải lúc ra ngoài đi cùng một cô nương sao?

Nàng không còn muốn trả lời những câu hỏi nhạt nhẽo như vậy, chỉ trả lời ngắn gọn.

-Đi rồi...

Chúng sửng sốt, không ngờ một công tử nho nhã như vầy lại bỏ con gái nhà lành. Đúng thật là biến thái!

Liễu Linh nhìn sắc mặt hai người họ phì cười.

"Thế mà không nhận ra mình, đúng là hai kẻ ngốc...!"

Ngọc Yên không muốn nghĩ nhiều nữa định thần quay lại nhìn Liễu Linh.

-Hôm nay ta rất vui, cảm ơn muội...

Liễu Linh nghe thấy thở phào, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, tâm trạng Ngọc Yên lúc nãy không tốt làm cô vô cùng lo lắng.

Đi đến phòng, hai người nhẹ nhõm, kết thúc một buổi đi chơi đầy tâm trạng.

-Muội đi nghỉ sớm đi, mai còn khởi hành...

Liễu Linh gật đầu, ngáp một hơi dài, lăn lên giường ngủ luôn. Nàng cũng cởi y phục rồi ngủ. Căn phòng chỉ có một giường nên nàng chọn nằm ở dưới, may mà có chăn dự phòng, không thì trời đêm lạnh chết.

"A... "

Ngực Ngọc Yên lại nhói đau. Cơn đau còn hơn khi nãy. Mồ hôi đầm đìa trên trán, tay quặp lại đau đớn. Nàng tự trấn an.

"Bình tĩnh, ngủ sẽ quên cơn đau... Sẽ quên... "

Ngọc Yên bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nàng thấy mình đang đứng giữa khoảng không vô định, tối tăm và còn mặc đồ hiện đại. Nàng không sợ hãi, cố đi về một phương hướng không xác định. Ánh sáng dần thay cho bóng tối, cảnh vật tươi đẹp hiện ra. Ngọc Yên đang đi trên con đường toàn hoa mẫu đơn, cơn gió nhè nhẹ cùng mùi thơm của hoa làm người ta khoan khoái. Nàng cảm giác rất dễ chịu khác hẳn cơn đau vừa rồi.

Hoa vẫn rơi, trái tim người cũng tan.

Người đi mất chỉ mình ta ở lại.

Không nhớ, không hoài, cũng không mong...

Chúng ta cách xa nhau ngàn vạn dặm....

Tiếng hát và đàn tranh văng vẳng bên tai, nghe tha thiết, ngọt ngào, đầy lưu luyến. Nàng bắt đầu chú ý tới cái đình nhỏ đằng xa, tiếng hát quen thuộc bắt nguồn từ đó. Nàng tới càng gần, tấm lụa mỏng phất phơ trong gió, lộ người con gái đang đánh đàn tranh.

"Nhìn quen quá..."

Nàng cố gắng tiến đến, càng ngày càng gần. Giọng hát trong trẻo làm mê say lòng người, Ngọc Yên khẽ rung động.

Đã đến nơi, Ngọc Yên không ngại vén chiếc mành che. Nàng vô cùng kinh ngạc, cô gái đứng trước mặt giống mình như đúc chỉ khác trang phục. Nàng không nói gì, để nàng ta tiếp tục đàn. Bài hát được tiếp tục, nàng vẫn sững sờ đứng nhìn.

"Chắc chắn đây là Ngọc Yên thực sự... Sao nàng ta lại ở đây, mà đây là đâu vậy. Rất giống tiên cảnh... "

Nàng đang rối rắm, thì bài hát cũng ngừng. Tiếng đánh đàn không còn nữa, nếu nói thì tài đánh đàn này phải là số một.

- Hàn Ngọc Yên...

Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu đầy thiện cảm từ cô gái đối diện. Nàng ta đứng dậy, hai người đối mặt nhau, y hệt như đứng trước gương trừ phần áo quần. Nàng khẽ run.

-Cô là Ngọc Yên, chủ thân xác...

">

Truyện Quý Phi Bỏ Trốn


"Xin chào hai vị." Đồng chí cảnh sát mỉm cười với chúng tôi và nói: "Thầm tiểu thư mời hai vị tiến vào trong."

"Cái gì?" Ngụy Đông Đình cau mày, "Không nhầm lẫn gì chứ?"

"Không hề." Một giọng nói chắc nịch vang lên theo sau là động tác vẫy tay: "Mời hai vị theo tôi."

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tôi và Thiệu Tử Long lần lượt vượt qua dải băng phong tỏa tiến vào bên trong hiện trường chính, trên nền đất trống trơn có hai băng gỗ, hai thi thể đang nằm im lìm trên đó.

Thầm Thanh Dao và Tào Quân Vũ đang ngồi xồm bên cạnh tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới xác chết. Xung quanh còn có vài người đang ghi chép, thảo luận chắc hẳn là những người phụ trách nhóm điều tra lần này.

"Hai người cũng tới xem đi." Thầm Thanh Dao hướng hai người chúng tôi vẫy tay.

Tào Quân Vũ ngồi bên cạnh lập tức cau mày nhưng cũng không nói gì.

"Xin chào mọi người." Hai chúng tôi chào hỏi những người xung quanh một lượt rồi đi đến chỗ thi thể.

Có người đưa ra hai đôi găng tay.

"Cảm ơn." Chúng tôi cầm lấy đeo vào rồi ngồi xồm xuống kiểm tra.

Hai xác chết nam giới, toàn bộ cơ thể bị teo lại giống như cây mía đã bị vắt kiệt nước.

Da thịt khô ráp đã chuyển sang màu xanh đen bám chặt vào xương.

Đôi mắt trừng to, hai đồng tử đỏ ngầu chi chít tơ máu như mạng nhện.

Trên cơ thể hoàn toàn không có vết thương nào chỉ có một vài vết trầy xước nhỏ, và vài vết mổ trong quá trình khám nghiệm tử thi.

"Giống hệt nạn nhân lần trước, lục phủ ngũ tạng bị khoét rỗng." Thẩm Thanh Dao lạnh lùng nói.

Thực sự kỳ quái.

Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu là phanh thây cắt bỏ nội tạng, nhưng hai thi thể không có bất cứ dấu vết đụng chạm dao kéo nào, nói cách khác, cứ như thể nội tạng đã tiêu biến khỏi cơ thể.

Tôi đưa mắt nhìn quanh cánh đồng, có rất nhiều dấu vết di chuyển qua lại, khiến tôi liên tưởng ngay đến con quái vật mặt người, rồng nhưng không phải rồng, rắn nhưng không phải rắn.

Trước khi chúng tôi đến đây, rất nhiều người đã được phái đi tìm kiếm khu vực xung quanh nhưng không hề có dấu vết nào khả nghi.

"Hai người qua đó trước đi tôi sẽ tới sau." Thầm Thanh Dao thấy chúng tôi đã kiểm tra xong liền nói.

Hai chúng tôi trả lại găng tay lần nữa chào mọi người rồi rời đi.

"Sắc mặt Tiểu Tào có chút khó coi a!" Thiệu Tử Long tặc lưỡi nói.

Tôi nói, "Còn không phải là bị anh chọc tức..."



"Không phải chứ! Rõ ràng là bị hai người chúng ta chọc tức." Thiệu Tử Long hihi đáp: "Ây dô, cậu nói xem hắn tức giận như vậy sẽ cắt mất quà đáp lễ của chúng ta thì phải làm sao?"

"Không đến mức đó đâu."

"Vậy thì tốt...vậy thì tốt rồi." Thiệu Tử Long vuốt ngực yên tâm.

Tôi và Thiệu Tử Long vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã quay lại chỗ cả nhóm tập hợp, Ngụy Động Đình nhìn thấy liền lạnh lùng hỏi: "Kêu hai người vào trong làm gì?"

"Vừa rồi cậu không thấy à? Đương nhiên là để kiểm tra thi thể." Thiệu Tử Long đáp.
">

Truyện Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

友情链接